Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Thế giới của hắn là một màu hồng


phan 6

 Mặt mũi Mạnh Nhan lập tức đỏ bừng, đẹp giống như ráng chiều vậy. Anh tưởng là Lâm Oai đến tìm mình mắng vốn mắng nhiếc gì đây, dù sao một người đàn ông sờ sờ ở đó mà bị mình biến thành kẻ đồng tính dâm đãng, còn mơ tưởng ra những tình cảm trắc trở, trúc trắc với mình nữa, thật là hoang đường mắc cười. Anh cứ chắc bẩm hôm nay Lâm Oai đến tìm anh là đòi bồi thường những mất mát hao tổn về mặt tinh thần đây, còn không cũng phải đập cho anh một trận nên thân.


Mạnh Nhan nuốt nước miếng: “Anh, anh đến đây làm gì?” Anh muốn biểu hiện cứng rắn mạnh mẽ lên một chút như những người đàn ông, nhưng trước mặt “khổ chủ đang tức giận” thì anh lại sợ đến mắt ngắm nghiền, cả người run như cầy sấy.


“Tôi đến làm gì ư?” Lâm Oai vốn dĩ muốn nói toạc ra rằng anh muốn Mạnh Nhan sửa lại cái kết, nhưng nhìn thấy Mạnh Nhan sợ run đến vậy, không biết tại sao trong lòng anh lại nảy sinh một cảm giác rất kỳ lạ… Rất muốn, rất muốn hôn Mạnh Nhan, rất muốn ôm lấy anh ta, cảm nhận một chút cảm giác làn da của anh, có phải giống như trong tiểu thuyết “Tình yêu và dục vọng nồng cháy” đã miêu tả không, vừa láng mịn vừa mịn màng. Anh rất muốn đôi môi mình lướt trên khuôn mặt của Mạnh Nhan, muốn sờ vào cặp mông săn chắc của đối phương, muốn như nhân vật “Lâm Oai” nuốt lấy “Mạnh Nhan” vậy, muốn để Mạnh Nhan bằng xương bằng thịt trước mặt mình ôm vùi vào lòng vào bụng.


Trước khi đến gặp Mạnh Nhan, Lâm Oai không hề nghi ngờ về giới tính của mình, nhưng giờ đây khi trước mặt là một tác giả có tiếng với đôi má ửng đỏ, anh đã bắt đầu lung lay.


“Tôi muốn tìm anh để thảo luận một số tình tiết trong câu chuyện.” Lâm Oai cố tình làm ra vẻ quan trọng.


“Tình tiết gì vậy?” Mạnh Nhan hỏi.


Lâm Oai nhìn trước nhìn sau chiếc xe mà hai người đang ngồi, rồi lắc đầu nói: Tôi nhớ trong tiểu thuyết “Tình yêu và dục vọng nồng cháy” đó có một đoạn hai người làm tình trên xe sau khi gặp lại nhau, địa điểm đúng là trên chiếc xe hơi nhỏ của Mạnh Nhan… Nhưng tôi thấy không gian bên trong chiếc xe không lớn, thật không thể tưởng tượng được những động tác mạnh bạo đó làm sao mà thực hiện đây… Nếu không…” Anh ta thò cánh tay dài của mình ra, từ đằng sau ôm lấy thân Mạnh Nhan đang ngồi ở ghế tài xế, “theo tôi, chúng ta ở đây tái hiện lại “cảnh tượng” đó đi.”


Tiếp theo đó, Mạnh Nhan cảm thấy bên tai mình ấm ấm, một nụ hôn ướt át đã đặt lên dái tai của anh.


* * *


Không ai biết được rằng, bên trong chiếc xe hơi đang đậu dưới tán cây bên vệ đường đang là những cảnh nóng bỏng đến mức nào.


Hai ghế trước của chiếc xe con đã bị xô đẩy ra đằng trước, để tạo một không gian rộng lớn cho băng ghế sau. Ở băng ghế sau, những tấm lót ngồi và gối ôm có in hình Lâm Oai đã bị vứt sang cửa kính. Thay vào đó là áo trên phanh ra, hai chân dang rộng tư thế vừa làm biếng lại vừa khêu gợi, chính là tính cách của bản thân Lâm Oai.


Lâm Oai được lên hình trên những tạp chí hotboy, đương nhiên anh cũng cao ráo chứ không thể thấp lùn được. Như vậy anh hoàn toàn không thích hợp với không gian nhỏ bé bên trong xe. Lưng anh dựa vào cửa kính, cặp chân thon dài, một chân co lại gác lên dãy ghế sau, một chân duỗi ra một bên.


Mạnh Nhan đang ở tư thế ngồi quỳ bên cạnh, người cởi trần, khuôn mặt ửng đỏ.


Tóc Mạnh Nhan ướt đẫm mồ hôi từ lâu. Cứ mỗi lần anh thở dốc, từng giọt mồ hôi men theo những đường cong cơ thể tuyệt đẹp mà lăn xuống, có những giọt thì hòa quyện với mồ hôi của Lâm Oai. Tóc Mạnh Nhan rối tung lên, buông xuống phía sau gáy và ở một bên mặt. Anh nằm sấp trong lòng Lâm Oai, hai tay bị buộc ra phía sau bằng dây thun cột tóc. Cọng dây chỉ buộc một vòng rất lỏng lẻo, thực ra không hề có tác dụng gì, chỉ cần vùng vẫy một cái là bung ra, nhưng Mạnh Nhan cứ mặc kệ cho Lâm Oai ôm siết chặt, không hề có chút phản kháng nào.


Lâm Oai cúi đầu xuống, nồng cháy hôn lên môi Mạnh Nhan, rồi từ từ kéo xuống bên dưới, động tác của anh rất gọn. Lâm Oai hôn lên cổ sau Mạnh Nhan, một tay đỡ chặt lấy phía sau lưng Mạnh Nhan. Nếu không thì Mạnh Nhan ắt đã té ngã vì sung sướng.


Nhịp thở của Mạnh Nhan dường như đã rối loạn. Mãi cho đến cách đây một tiếng đồng hồ, Mạnh Nhan cũng không bao giờ tưởng tượng ra rằng mình có thể gặp gỡ thần tượng ở cự ly gần như vậy, thậm chí là hai bên còn quá thân mật với nhau. Trong tiểu thuyết của mình, Mạnh Nhan từng nhiều lần miêu tả cảnh thân mật của hai người, nhưng khi khi vấp phải cảnh thực sự ở ngoài đời, anh mới thấy thấm thía vì sự non nớt của mình.


Mạnh Nhan tuy đã tưởng tượng hết mức, tham khảo rất nhiều phim miêu tả từng cảnh ân ái cháy bỏng, nhưng khi tay Lâm Oai đụng chạm vào anh, anh mới hiểu cái gì là tình dục thật sự.


Còn Lâm Oai đã không sao kiềm chế mình, lúc ban đầu chỉ là muốn chọc anh ta thôi, xem thử là Mạnh Nhan ngoài đời này có giống như nhân vật Mạnh Nhan từng miêu tả trong truyện không, khi để lộ dáng vẻ “trắng mịn, dịu dàng khiến người ta muốn rồi lại muốn thêm lần nữa”. Nhưng khi Lâm Oai thật sự có anh rồi, anh lại dần dần không còn làm chủ được mình nữa. Cho dù trong truyện đã dùng bao nhiêu từ ngữ hoa mỹ để miêu tả vẻ gợi cảm của “Mạnh Nhan” lúc thăng hoa, nhưng trong mắt của Lâm Oai, con người Mạnh Nhan đang thở hổn hển, oằn oại đây mới thực sự gợi cảm và khêu gợi nhất. Mạnh Nhan còn chủ động dựa vào người Lâm Oai, cọ sát ngực anh, vẻ mặt hạnh phúc như đang van xin anh cứ hôn anh ta tiếp như vậy đi.


Lâm Oai đưa tay vào thăm hỏi thằng bé của Mạnh Nhan. Mạnh Nhan tựa đầu lên vai anh, bật rên khẽ. Từng âm thanh dịu dàng đó phát ra như đang khêu gợi. Mạnh Nhan giờ đây giống như Mạnh Nhan trong truyện vậy, hoàn toàn xem Lâm Oai là người yêu mà mình hết lòng yêu thương, mỗi động tác của cơ thể đều tràn ngập cảm xúc gợi tình.


Lâm Oai nghe được những thì thầm yêu thương như vậy, mặt càng hớn hở, siết chặt một cái, khiến thắng bé của Mạnh Nhan hối hả đầu hàng. Lâm Oai cũng rên rỉ thở dốc, sau đó cởi trói cho đôi tay của Mạnh Nhan, cầm tay anh đặt lên những múi bụng rắn chắc của mình. Đôi tay nõn nà ngày thường dùng để cầm phấn viết bảng giảng bài của Mạnh Nhan giờ đây vuốt ve thắt lưng của Lâm Oai, rồi đi tiếp khám phá bên dưới, không chút do dự hay chần chừ nào. Lúc này Lâm Oai có thể tưởng tượng được bàn tay của Mạnh Nhan hằng ngày gõ bàn phím viết truyện thoăn thoắt và linh hoạt đến cỡ nào.


Một tay Lâm Oai ôm eo Mạnh Nhan, một tay giựt tóc anh, để động tác của mình phối hợp nhịp nhành, và để Mạnh Nhan ngẩng đầu lên. Một giây sau, hai người trao nhau những nụ hôn môi nồng cháy, đầu lưỡi hòa quyện vào nhau, hơi thở cùng nhịp với nhau, khoảng trống phía sau chiếc xe hơi bỗng chốc đã cháy lên những dục vọng rực lửa.


Trong đầu của Lâm Oai chợt thoáng qua một câu nói, đó chính là tóm tắt cốt truyện với vọn vẻn vài chữ:


“Tình yêu và dục vọng nồng cháy, bất di bất dịch.”


Anh buông môi Mạnh Nhan ra, hai trán chạm nhau, hai cặp mắt nhìn nhau đắm đuối. Một hồi sau, Lâm Oai thốt lên:


“Mạnh Nhan, mùi vị của em… còn tuyệt diệu hơn cả những gì em miêu tả trong truyện nữa.”


* * *


Vậy là con sói Lâm Oai đã hể hả chén sạch Mạnh Nhan ngay trong chiếc xe hơi đậu sát đường.


Cũng may xưởng in ở ngoại ô thành phố B vốn vắng vẻ. Dù ngay ở ngã tư đường, nhưng cũng không mấy ai qua lại, đã tạo một không gian đủ riêng tư cho hai người mới gặp nhau đó mây mưa ái ân.


Dưới ngòi bút của Mạnh Nhan, những cảnh giường chiếu mây mưa đó vừa mãnh liệt vừa mien man đê mê, nhưng bản thân anh cũng chỉ là một trai tân bình thường thôi, làm sao có thể chống cự nổi một Lâm Oai giàu kinh nghiệm được chứ. Thật ra lúc đầu Mạnh Nhan cũng có chút phản kháng, nhưng đến một hồi đã chìm đắm trong sự đê mê đó, thậm chí còn chủ động choàng cổ của Lâm Oai gợi ý anh ta làm thêm lần nữa, thêm một lần nữa đi.


Lâm Oai cũng sướng đến tê người. Rốt cuộc anh đã đích thân được tận hưởng được mùi vị và cảm giác đê mê từng được miêu tả trong truyện, cho dù là làn da trắng mịn của Mạnh Nhan, hay là nốt ruồi nhỏ dưới chân mắt, dưới xương quai xanh của Mạnh Nhan đi nữa, cũng khiến cho Lâm Oai không thể dừng lại được, muốn hôn rồi lại hôn thêm lần nữa, muốn tận hưởng rồi lại tận hưởng thêm lần nữa.


Anh ta yêu nhất là dái tai của Mạnh Nhan. Trong truyện, Mạnh Nhan đeo đôi bông tai chữ cái LW. Còn Mạnh Nhan ở ngoài đời lại là giảng viên đại học, phải chú ý đến cách ăn mặc, nên không thể xỏ lỗ tai. Chỉ là những lúc không đi dạy, Mạnh Nhan kẹp đôi bông tai có chữ cái LW để bày tỏ tình cảm mến mộ Lâm Oai mà thôi. Giờ đây Mạnh Nhan chìm đắm trong cảm giác ngất ngây đó, há to miệng để hít thở. Anh chẳng qua chỉ là một tác giả dạng tiểu thuyết Mary Sue cuồng nhiệt mà thôi, chứ chưa hề nghĩ đến có một ngày sẽ được gặp gỡ chính nhân vật trong truyện. Những tình cảm sâu đậm của anh đối với Lâm Oai đại đa số là tưởng tượng ra, không ngờ giờ đây lại thành hiện thực.


Sau màn mây mưa nồng nàn, Mạnh Nhan nằm co người lại, gối đầu lên đùi của Lâm Oai, mái tóc ướt đẫm mồ hôi đó buông xuống hai vai. Anh thở nhẹ, đôi mắt nhắm nghiền như đang nằm ngủ.


Lâm Oai quay nhẹ cửa kính xe xuống cho có một khe nhỏ, vừa hút thuốc vừa dịu dàng vuốt ve Mạnh Nhan.


“Mạnh Nhan, tiểu thuyết em viết, anh đã đọc rồi.”


Cơ thể Mạnh Nhan run lên, nhiệt độ cơ thể đang nồng cháy đó bỗng chốc giống như đã tắt ngúm, lạnh đến nỗi anh run rẩy.


“Nhắc đến tiểu thuyết đó, anh thấy hoang đường quá, nào là anh đóng phim rơi xuống sông, nào là chuẩn bị đám cưới với cô gái làng chài, kết cục cuối cùng còn ung thư máu gì gì nữa. Nói chết là chết sao?” Bàn tay của Lâm Oai đang đùa nghịch trên lông mày, má, tóc, dái tai của Mạnh Nhan, rờ khắp một lượt, nhưng lại càng khiến anh run hơn nữa.


Mạnh Nhan vẫn nhắm nghiền mắt không dám nhìn anh ta, chỉ là mở miệng với giọng nhỏ nhẹ để trả lời: “Em chỉ là, em chỉ là viết cho vui thôi, chứ không phải thật sự muốn… Nếu như anh không vui, em sẽ…”


“Đổi cái kết đi, cái gì chết chóc tùm lum.” Lâm Oai ngắt lời của Mạnh Nhan: “Em viết trong hậu ký rằng, bởi vì cảm thấy trong hiện thực cuộc sống đời thường, hai ta là những người không quen biết nhau, cho nên cho dù kết cục buồn trong truyện cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng bây giờ hai ta vừa gặp nhau đã “tìm hiểu” kỹ đối phương rồi, em có thể cho một kết cục sum vầy được chứ?”


“Sao ạ?” Mạnh Nhan ngạc nhiên mở mắt lên, thì thấy nụ cười tươi tắn như gió xuân của Lâm Oai hiện lên trong mắt.


Lâm Oai cúi đầu, hôn lên đôi môi ửng hồng đáng yêu của Mạnh Nhan: “Nhà văn ơi, đợi khi nào em ngoan ngoãn sửa đổi kết cục buồn thành kết thúc có hậu thì anh sẽ tặng em đôi bông tai kẹp bằng hột xoàn thật.”


Lâm Oai vừa hôn khắp người Mạnh Nhan, vừa nghĩ thầm: Vừa rồi chỉ mới nếm thử cảm giác một cảnh ái ân trong truyện thôi, mà mình đã sung sướng thế này. Không biết nếu thử hết lượt những cảnh ái ân trong truyện thì phải chăng mình càng không thể rời xa Mạnh Nhan được?


Nhưng mà, nể tình bức “thư tình” hơn bảy trăm mấy chục ngàn chữ đó, anh làm sao nỡ lòng nào mà rời xa “chú cừu non” ngon miệng này chứ.


Tác giả tiểu thuyết sex gay Mary Sue là thích hợp được “bao” nhất, ngoài việc nằm sẵn trên giường chờ đợi anh, lại ngồi trước máy tính để viết những tiểu thuyết ngọt ngào đó. Đương nhiên, cuộc sống hằng ngày của họ còn ngọt ngào và hạnh phúc hơn những gì trong tiểu thuyết nữa.


Chương 7: Đầu bếp


Năm lớp 12, học sinh ngoan ngồi chung bàn với học sinh cá biệt.


Bởi vì học sinh ngoan là lớp trưởng, nên đứa ngoan giỏi phải kèm đứa dở, quậy phá, đây là phước đức tám đời của đứa học sinh cá biệt đấy.


Học sinh ngoan chịu khó, ham học hỏi, cần cù, gia đình khá giả, là tấm gương sáng cho tất cả các học sinh khác. Thầy cô đều hay nói, đứa học sinh ngoan này sau này chắc chắn sẽ trở thành người giỏi giang, khiến cho người khác phải ngưỡng mộ.


Còn đứa học sinh cá biệt ngược lại hoàn toàn, thành tích học kém, suốt ngày đánh nhau, trốn học, hút thuốc, nghe nói ngày nào cũng đi chơi game, còn không chơi game thì đi gặp bạn gái thứ N của hắn.


Nhưng học sinh ngoan biết rõ những lời đồn đại này đều thất thiệt.


Anh ta là lớp trưởng, một chút tò mò, một chút trách nhiệm cộng thêm một chút nhiều chuyện nên có lần đã lén theo dõi đứa học sinh cá biệt này. Nhưng hắn không chơi game, cũng không gặp gỡ bạn gái gì cả, trái lại còn đạp xe đạp gần hết nửa thành phố, tới một khu phố cổ làm đầu bếp cho một quán ăn khá đông khách.


Học sinh ngoan từng nghe nói quán ăn nhỏ này rất có tiếng ở thành phố N. Quán không rộng rãi lắm, đồ ăn cũng không mắc, nhưng nghe nói món ăn ngon sốt một, ngày nào cũng có rất nhiều thực khách nghe danh mà tìm đến. Mà tên quán này là X Ký, cùng họ với họ học sinh cá biệt đó.


Học sinh ngoan bước vào trong quán, gọi hai món ăn, rồi ở đó canh suốt một đêm. Mỗi khi có nhân viên ra vào bếp, học sinh ngoan cũng nhìn qua khe cửa thấy học sinh cá biệt đang rất nghiêm túc cầm lấy chiếc vá to đứng bên bếp lò. Bởi vì trong bếp nóng nực, nên tuy là học sinh cá biệt đã cởi trần nhưng mồ hôi vẫn tuôn như mưa. Mỗi lần anh ta quậy đều chiếc vá to, những cơ bắp trên tay anh đều nổi lên thành từng khối săn chắc rất đẹp.


Học sinh ngoan nhìn ngắm học sinh cá biệt đến say mê. Đợi đến khi anh chậm rãi ăn hết bữa cơm, chuẩn bị đi về thì học sinh cá biệt đã đứng sẵn ngoài cửa chờ.


Học sinh ngoan có chút hồi hộp, liền nói mình ra đây ăn bữa cơm thôi.


Học sinh cá biệt xua tay một cách không quan tâm, một tay cầm điếu thuốc, một tay thọc vào túi quần, nói: Tớ cũng chỉ ra đây làm điếu thuốc thôi.


* * *


Thế là học sinh ngoan và học sinh cá biệt trở thành bạn với nhau, cũng dần dần hiểu nhau hơn.


Thật ra, học sinh cá biệt này chẳng hư chút nào, ngược lại anh ta khá thông minh. Anh ta cũng không phải không ham học, chẳng qua chỉ là từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, do ông nội một tay nuôi nấng lớn khôn thành người. Ông nội tuổi đã cao, lại tiếc cái quán ăn của mình mở từ hồi trai trẻ, nên cứ đòi trực tiếp ra đứng bếp. Học sinh cá biệt không nỡ để ông nội cực khổ kiếm tiền học phí cho mình, nên thường trốn hai tiết cuối mỗi ngày để về phụ ông nội cầm chảo, trông nom nhà bếp.


Học sinh ngoan hỏi: “Sao cậu lại hút thuốc? Là học theo những nhân viên trong quán à? Hay là áp lực quá lớn?”


Học sinh cá biệt lắc đầu: “Tớ thà cho mọi người ngửi thấy mùi thuốc lá trên người, cứ để họ tưởng tớ là một thằng du côn, còn hơn để mọi người ngửi thấy mùi dầu mỡ trên người tớ, biết được gia cảnh của nhà tớ. Ông nội tớ cả đời hiếu thắng, tớ không thể để mọi người biết ngay cả học phí của tớ mà ông còn đóng không nổi nữa.”


Học sinh cá biệt rất muốn học đại học. Anh từng nói nếu cho anh thời gian và tiền, anh nhất định sẽ thi đậu vào trường đại học B. Đó là trường đại học hàng đầu của cả nước. Nhưng hiện giờ cái mà anh đang thiếu nhất lại chính là tiền và thời gian.


Anh nói với học sinh ngoan, anh sẽ tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng sẽ không đăng ký nguyện vọng, bởi vì anh chỉ muốn đến hội đồng thi để cảm nhận không khí ở đó, để nằm mơ vậy thôi. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, anh sẽ kế thừa quán ăn nhỏ của ông nội để lại, sau đó cuộc sống của anh sẽ ngày ngày trải qua bên bếp lò.


Học sinh ngoan tiếc nuối cho anh ta, nhưng anh ta chỉ gượng cười: Này, hai anh em chúng ta, chắc chắn sẽ cùng nhau bước vào trường thi.


Học sinh cá biệt cười, rồi kéo học sinh ngoan lại hôn một cái thật mạnh trong sự ngỡ ngàng của học sinh ngoan.


Học sinh cá biệt nói, đâu chỉ muốn làm anh em với học sinh ngoan…


* * *


Học sinh ngoan vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào dâng trào trong lòng. Tâm trạng ngọt ngào đó đã cùng học sinh ngoan bước vào phòng thi, nhưng học sinh cá biệt lại không xuất hiện ở kỳ thi tuyển sinh này.


Đợi sau khi thi xong, học sinh ngoan chạy đến quán ăn nhỏ đó, thì phát hiện quán đã đóng cửa.


Nhân viên trong quán đang thu dọn hành lý nói với anh ta rằng, ông già mất rồi, mất ngay trong đêm trước kỳ thi tuyển sinh. Ông già nói phải đích thân làm một bữa ăn ngon cho đứa cháu mình. Ông bị nhồi máu cơ tim ngã quỵ ngay bên bếp lò, và mãi mãi không thức dậy nữa.


Suốt mùa hè năm đó, học sinh ngoan không hề gặp được học sinh cá biệt. Trong lòng anh trống trải vô cùng, cho dù giấy báo nhập học của trường đại học B gửi đến tận nhà, nhưng anh vẫn không phấn khích chút nào. Hễ nhìn thấy mấy chữ trường đại học B, là anh nghĩ ngay đến gương mặt tràn đầy ước mơ của học sinh cá biệt.


Tháng Chín đã đến, học sinh ngoan cũng phải gắng gượng thu dọn hành lý để ra Bắc nhập học. Anh không để cho người ta đưa tiễn, một thân một mình đến trường đại học B ở thành phố B. Lang thang trong khuôn viên trường, anh vẫn cảm thấy mùi thuốc lá quen thuộc đó vẫn lượn lờ quanh đây.


* * *


Sau kỳ học quân sự, tất cả nữ sinh viên đều đang kháo nhau một bí mật đã không còn là bí mật nữa.


Ở quầy số 5 trong nhà ăn Hương Vị của trường có một đầu bếp trẻ mới đến, làm đồ ăn rất ngon, quan trọng nhất là anh ta cực kỳ đẹp trai, nói giọng của người thành phố N, nghe nói là đến đại học B để thăm bạn.


Học sinh ngoan nghe xong dường như là bị sét đánh trúng vậy, sách vở cũng không lấy, áo khoác cũng không mặc, vừa tan học là vứt hết mọi thứ vào người cậu bạn cùng phòng, rồi đạp xe hộc tốc đến nhà ăn của trường ở tuốt tòa nhà phía bắc nhất. Anh đạp xe như bay, bất chợt nhớ đến trước đây mỗi ngày học sinh cá biệt cũng đạp xe đi qua hết gần nửa thành phố, cũng đạp hộc tốc như vậy, đạp nhanh như vậy.


Anh thở hổn hển đến trước quầy số 5, nhưng đứng mãi đến chiều, vẫn không thấy anh đầu bếp trẻ tuổi như lời đồn ở đâu cả.


Đợi đến buổi tối nhà ăn đóng cửa, anh vẫn lặng lẽ chờ đợi ở cổng sau của nhà ăn, cuối cùng mới tóm lấy được đối phương.


Hắn mặc bộ đồ còn dính đầy dầu mỡ, tóc tai cũng dài ra, râu cũng mọc cả nữa, rõ ràng là trạc tuổi với mình, nhưng trông hắn đã già dặn đi rất nhiều.


Học sinh ngoan muốn chồm lên ôm hắn, nhưng bị hắn né sang một bên.


“Tớ đến đại học B không phải đến tìm cậu đâu.” Học sinh cá biệt năm xưa nói vậy. “Chỉ là ông nội tớ mất rồi, tớ nghĩ ở thành phố lớn sẽ có nhiều cơ hội hơn, nên mới quyết định đến đây tìm việc thôi.”


Miệng anh ta ngậm điếu thuốc nhả khói từ từ, đốm thuốc trong bóng tối cứ lập lòa lập lòe.


“Cậu xem lại cậu đi, cậu là một sinh viên, trường đại học B danh tiếng đấy, trường cấp ba của chúng ta chỉ được mỗi mình cậu là học sinh ngoan. Tương lai của cậu sẽ tươi rói sáng lạn, còn tớ, tớ chỉ là một đầu bếp, mình mẩy đầy dầu mỡ.”


Học sinh cá biệt vứt bỏ đầu thuốc lá, không hề quay đầu lại vừa bỏ đi vừa nói: “Cho nên quên đi những lời tớ nói, những gì tớ đã từng làm. Chúng ta suy cho cùng cũng không phải là người cùng một đường. Những gì cậu phải làm bây giờ là cứ đi tiếp về phía trước, còn tớ cứ đứng yên tại chỗ đứng nhìn bóng cậu là được rồi.”


* * *


Mấy ngày sau, trong lúc học sinh cá biệt đang bận túi bụi cùng với mấy thợ phụ bếp đang cắt cải, thì nhân viên quản lý nhà ăn đột nhiên xuất hiện, theo sau lưng ông ta là một chàng trai, khuôn mặt trắng trẻo, trông rất giống học sinh ngoan.


Quản lý nhà ăn triệu tập mọi người đến đông đủ để giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người đây là sinh viên đến làm thêm, chính là sinh viên của trường đại học B của chúng ta đấy. Văn phòng hỗ trợ sinh viên nghèo, ngoan, giỏi giới thiệu cậu ấy sang, để làm thêm ở nhà ăn chúng ta kiếm chút phí sinh hoạt chi tiêu, mọi người sau này giúp đỡ cậu ta nhé.”


Học sinh cá biệt nhìn thấy học sinh ngoan mặc đồ nhân viên bếp rộng thùng thình đó, còn cười nham nhở với mình nữa, tức đến nỗi thật muốn quăng anh ta xuống chảo rồi mình xin nghỉ việc quá.


* * *


Bốn năm sau, sinh viên tốt nghiệp ưu tú nọ của trường đại học B không hề xin một chân vào những công ty nước ngoài như mọi người tưởng, mà ngược lại là thầu lại một quán mì nhỏ ở cổng bắc của trường.


Nghe nói, anh sinh viên tốt nghiệp hạng ưu này đã hốt đi anh đầu bếp ở quầy số 5 vừa đẹp trai nhất, vừa nấu ngon nhất ở nhà ăn trường đại học B đó, cho nên thực khách đến quán mì của anh ta đông kinh khủng, ngày nào cũng đắt hàng.


Nhưng mà, điều này cũng là chuyện sau này.

Chương 8: Anh em


Một phòng ký túc xá bốn sinh viên nam, theo tuổi tác xếp từ anh Cả đến anh Năm.


Mối quan hệ của bốn anh em rất thân thiết, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi đánh bóng, cùng nhau tham gia các hoạt động Đoàn - hội.


Ban đêm nằm với nhau tâm sự, cũng không biết từ khi nào lại kể nhau nghe những nữ sinh nào mà mình thích.


Cuối cùng đổi đề tài sang đến kết hôn.


Anh Ba nói: “Cho dù chúng ta ai kết hôn đi chăng nữa, đến lúc những người khác kết hôn cũng phải lấy tiền lương trong tháng ra để làm tiền mừng đấy nhé!”


Mọi người cười phụ họa theo.


Sau khi tốt nghiệp, anh Cả và anh Năm đi Mỹ học chuyên sâu. Tình cảm hai người đó là thân thiết nhất, cùng học chung một trường phổ thông lên đến đại học, không ngờ vào đại học rồi lại ở chung một phòng trong ký túc xá, đến nỗi đi học thạc sĩ cũng không hẹn mà gặp đều chọn đi nước ngoài học.


Còn anh Ba và anh Tư thì ở lại bươn chải.


Chẳng mấy chốc đã tám năm trôi qua.


Bà vợ nhà anh Ba đẻ cặp song sinh, con trai cũng đã năm tuổi rồi.


Bụng chị Tư đang mang bầu đứa thứ hai.


Hai người đó đám cưới, anh Hai và anh Năm đều không về dự được, chỉ gửi tiền mừng bằng đô la vào thẳng tài khoản của hai người.


Anh Tư gửi e-mail cho anh Cả:


“Anh Cả ơi, hai người sao vậy? Ở lại nước Mỹ luôn hay sao mà không định về thăm bọn cực nhọc này?”


Mấy ngày sau, anh Cả mới trả lời:


“Xin lỗi,… Thật ra nên nói sớm cùng các chú thì hơn. Anh với anh Năm sống chung với nhau, chắc hẳn hai anh cũng không thèm nhìn mặt hai người chúng tôi, gặp nhau rồi chỉ thêm ngượng ngùng, cho nên chúng tôi không về để hai anh đỡ khó xử.”


Mấy ngày sau đó, tài khoản của anh Cả tự nhiên có thêm hai khoản tiền bằng nhân dân tệ chuyển vào.


Còn để lại vài dòng lời nhắn.


“Năm xưa chúng ta từng nói chơi, cho dù ai sau này đám cưới, những người khác cũng phải lấy tiền lương một tháng để làm tiền mừng. Nhưng tụi em không kiếm được nhiều tiền, còn phải nuôi vợ con nữa, cho nên tiền mừng tuy ít ỏi nhưng cũng là tấm lòng của tụi em.


PS: Anh Cả, anh tưởng em với anh Ba là ngốc lắm sao? Anh tưởng tụi em không biết thật sao, khi tụi em đến học nhóm ở thư viện, thì anh và anh Năm ở trong phòng làm gì đó?”


Chương 9: Bạn thân


Anh E là một thiếu gia có tiếng, nhưng tính cách anh lại không ngông nghênh ngang tàng như nhiều người nhầm tưởng. Trái lại, đôi khi anh rất ngây thơ và chân chất.


Anh L là chàng sinh viên học giỏi được cả học bổng lẫn học bổng khuyến học của quốc gia, tính tình hiền lành nhún nhường, ở anh còn có cả tính năng động, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ thời đại.


Anh L một hôm cùng bạn bè ngồi ăn cơm ở một quán cơm nhỏ, sau khi ăn cơm xong, mọi người bày trò “mạo hiểm nói lời thật” (ai bị thua, sẽ bị phạt, phải thực hiện yêu cầu nào đó của nhóm). Kết quả là anh thua, bị “quốc vương” (trong trò chơi) phạt đi sang bàn bên cạnh bắt chuyện làm quen với anh E.





Không biết có phải là gia cảnh anh E quá khá giả, con người anh lại không chơi bời, ngang tàng, nên khó hòa nhập vào giới con nhà giàu hống hách, cũng không thể hòa nhịp với cuộc sống của những người, lao động bình thường được, nên anh E suốt ngày trong trường chỉ thui thủi một mình, ngay cả vào quán cơm ăn cơm, anh cũng lặng lẽ một mình gọi cơm phần.


Anh L đi qua bên đó, suy nghĩ mãi rất lâu mới miệng được: “Anh E, nghe nói nhà anh có một căn biệt thự hai tầng phải không?”


Anh E bị chàng sinh viên này hỏi bất ngờ quá nên chết trân, ngước nhìn hồi lâu người bạn cùng trường hoàn toàn không quen biết này, phần cơm thịt sốt tương cá trước mặt vẫn còn nghi ngút khói. Anh E lắc đầu nguầy nguậy, mặt rất ngây thơ: “Ai nói vậy?”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .